tinthac.net LÒ N G T H Ư Ơ N G X ÓT C H Ú A Nhật Ký Lòng Thương Xót Chúa Nơi.

Download Report

Transcript tinthac.net LÒ N G T H Ư Ơ N G X ÓT C H Ú A Nhật Ký Lòng Thương Xót Chúa Nơi.

t i n t h a c . n e t LÒ N G T H Ư Ơ N G XÓT C H Ú A

N h ậ t K ý Lòng Thương Xót Chúa Nơi Linh Hồn Tôi N ữ Tu M a r i a F a u s t i n a P h ầ n 11

126 Tuy nhiên, tôi quyết tâm chịu đựng tất cả trong im lặng và không giải thích gì khi được hỏi.

Một số người cảm thấy khó chịu vì sự nín lặng của tôi, nhất là những người tọc mạch.

Một số khác chín chắn hơn đã nói: “Chị Faustina ắt phải rất thân mật với Chúa, mới có sức chịu nhiều đau khổ như vậy.”

Dường như tôi phải đương đầu với hai nhóm quan tòa. Tôi ráng sức giữ thinh lặng trong ngoài, không nói gì về mình, ngay cả khi một số chị em đến hỏi thẳng. Cặp môi tôi được niêm lại.

Tôi chịu đựng như một chú chim bồ câu, không hề than vãn. Nhưng một số chị em dường như thấy hứng thú trong việc làm khổ tôi theo khả năng của họ.

Sự nhẫn nhục của tôi chọc tức họ, nhưng Thiên Chúa đã cho tôi nhiều sức mạnh nội tâm để chịu đựng một cách bình lặng.

127 Biết rằng không thể tìm được ai trợ giúp trong những giờ phút thế này, tôi bắt đầu cầu nguyện, và xin Chúa ban cho một cha giải tội.

Ước mong duy nhất của tôi là có một vị linh mục nào đó nói với tôi thế này: “Chị hãy an lòng, chị đang đi đúng đường!” hoặc: “Chị hãy vứt hết những thứ này đi, vì chúng không xuất phát từ Chúa!”

Nhưng tôi không sao tìm được một linh mục vững tin đủ để nhân danh Chúa mà cho tôi một ý kiến như thế. Và thế là sự phập phồng vẫn cứ còn mãi.

Lạy Chúa Giêsu, nếu thánh ý Chúa muốn con sống mãi trong sự phấp phỏng này, nguyện thánh danh Chúa được chúc tụng!

Lạy Chúa, con nài xin Chúa hướng dẫn linh hồn con, và ở với con, vì con chỉ là hư vô.

128 Thế là tôi phải chịu xét đoán tư bề. Không có gì nơi tôi thoát được sự xét đoán của chị em.

Nhưng giờ đây, sau khi đã chán chê, họ bắt đầu để tôi yên.

Linh hồn thê thảm của tôi tìm được một chút nghỉ ngơi, và tôi biết Chúa vẫn ở rất gần bên tôi trong những giờ phút bách hại như thế.

Cuộc đình chiến này chỉ tạm ngưng một thời gian ngắn. Một trận cuồng phong khác lại nổi lên.

Và lúc này, đối với họ, những sự ngờ vực trước kia đã trở thành những sự kiện có thật. Và một lần nữa, tôi lại phải nghe những bài ca cũ. Có lẽ Chúa muốn như thế.

Nhưng thật lạ lùng, ngay cả bề ngoài tôi cũng bắt đầu cảm thấy những sự thất bại đủ thứ. Việc này kéo thêm nhiều thứ đau khổ đủ loại ập xuống trên tôi mà chỉ mình Chúa biết. Nhưng tôi cố gắng hết sức để chu toàn mọi việc với ý hướng thật ngay lành.

Giờ đây, tôi có thể thấy mình đang bị theo dõi mọi nơi như một tên trộm: trong nhà nguyện; trong lúc đang chu toàn các bổn phận; trong phòng riêng.

Tôi biết hiện giờ, ngoài sự hiện diện của Thiên Chúa, tôi còn ở trước sự hiện diện nhân loại nữa.

Và tôi phải nói, hơn một lần, sự hiện diện nhân loại này đã làm tôi hết sức khó chịu.

Có những lúc, tôi tự hỏi không biết có nên cởi đồ để tắm rửa hay không. Thực vậy, ngay cả chiếc giường đáng thương của tôi cũng nhiều lần bị lục lọi. Hơn một lần, tôi đã phải nực cười vì biết họ thậm chí cũng không chịu để yên cho chiếc giường của tôi. Một chị cho tôi biết tối nào chị cũng đến phòng tôi để xem tôi ở trên giường như thế nào.

Tuy nhiên, bề trên vẫn là bề trên. Dù các ngài làm tôi nhục nhã và lắm khi còn gây cho tôi đủ loại hoài nghi, nhưng các ngài luôn ban phép cho tôi làm theo những điều Chúa truyền. Mặc dù không theo cách tôi xin, nhưng bằng một cách khác, các ngài đã làm trọn những yêu sách của Chúa, và ban phép cho tôi thực hiện tất cả việc khổ hạnh và hãm mình mà Chúa yêu cầu.

Một ngày kia, một vị bề trên (có lẽ mẹ Jane) đã nổi cơn tam bành, và làm tôi nhục nhã đến độ nghĩ mình không thể chịu nổi.

Mẹ nói rằng: “Cái chị dở hơi, đồ thị kiến điên khùng! Xéo khỏi cái phòng này ngay! Đừng có mà nói vớ vẩn, chị kia!” Mẹ tiếp tục trút xuống đầu tôi mọi thứ có thể nghĩ ra.

Tôi về phòng riêng, gục mặt trước tượng thánh giá, rồi ngước nhìn lên Chúa Giêsu mà không sao thốt lên được nửa lời.

Tuy nhiên, tôi giấu mọi chuyện không cho ai biết, và giả bộ như không có gì xảy ra giữa chúng tôi.

129 Satan luôn luôn lợi dụng những giờ phút như thế.

Những tư tưởng chán chường bắt đầu nổi lên: Đây là phần thưởng cho ngươi về sự trung thành và thực tâm của ngươi đấy! Làm sao có thể chân thành trong khi lại bị hiểu lầm như thế?

Lạy Chúa Giêsu, con không thể tiếp tục được nữa.

Tôi lại ngã gục xuống đất dưới sức nặng, toát đẫm mồ hôi, và nỗi sợ hãi bắt đầu lấn lướt.

Trong lòng, tôi không còn một ai để nương tựa. Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng nói trong linh hồn: “Đừng sợ! Cha ở với con!” Và một ánh sáng soi chiếu tâm trí tôi. Tôi đã hiểu rằng không nên đầu hàng trước những phiền sầu như thế.

Tôi được tràn đầy sức mạnh, và ra khỏi phòng với lòng can đảm mới mẻ để chịu đựng đau khổ.

130 Tuy nhiên, tôi bắt đầu dở chứng phần nào lơ đểnh. Tôi không còn chú tâm đến những sôi động nội tâm và tìm cách giải khuây.

Nhưng bất chấp sự ồn ào và lơ đễnh ấy, tôi vẫn thấy những gì đang xảy ra trong linh hồn. Tiếng Chúa rất rõ ràng và không gì có thể bóp nghẹt.

Tôi bắt đầu lẩn tránh các cuộc gặp gỡ với Chúa trong linh hồn, vì không muốn trở thành miếng mồi cho những ảo tưởng.

Tuy nhiên, trong một chừng mực nào đó, Thiên Chúa vẫn đeo bám tôi bằng các ân huệ của Người, và thực sự tôi cảm nghiệm đắp đổi giữa cực hình với niềm vui.

Ở đây, tôi không đề cập đến những thị kiến và ân sủng tràn trề Chúa đã ban cho tôi trong thời gian này, vì đã trình bày ở một nơi khác.

131 Tôi chỉ đề cập ở đây những đau khổ đã lên đến tột cùng, và quyết định chấm dứt các mối nghi nan này trước khi vĩnh thệ.

Trong suốt thời gian thử luyện, tôi cầu xin ơn soi sáng cho vị linh mục mà tôi sẽ giải trình cặn kẽ tâm hồn. Tôi đã xin Chúa đích thân giúp đỡ và ban cho tôi ơn có thể trình bày hết mọi bí nhiệm giữa tôi với Người, và cho dù vị linh mục quyết định thế nào đi nữa, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận như từ Chúa Giêsu.

Phán quyết của ngài về tôi thế nào không thành vấn đề. Tất cả những gì tôi ước ao chỉ là sự thật và một câu trả lời dứt khoát cho các vấn đề. Tôi phó trót mình trong tay Chúa và tất cả những gì hồn tôi ước muốn chỉ là sự thật.

Tôi không thể tiếp tục sống mãi trong tình trạng hoài nghi, mặc dù tận thâm tâm, tôi biết chắc những điều này từ Chúa mà đến, và tôi sẵn sàng hiến mạng sống cho điều này. Tuy nhiên, tôi đặt ý kiến cha giải tội lên trên hết, quyết tâm làm theo điều ngài cho là tốt nhất, và hành động theo lời khuyên của ngài.

Tôi trông đợi giờ phút quyết định cho chiều hướng hoạt động trong quãng đời còn lại của mình. Tôi biết mọi sự sẽ phụ thuộc vào điều này. Những gì ngài nói với tôi có phù hợp hay đối nghịch hoàn toàn với những sôi động của tôi đi nữa không thành vấn đề; điều này không còn là vấn đề với tôi nữa. Tôi chỉ muốn biết và muốn bước theo sự thật mà thôi.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa có thể giúp con! Từ giây phút này, con đã làm lại từ đầu. Con giấu tất cả mọi ân sủng trong linh hồn con, và chờ đợi vị được Chúa gởi đến cho con.

Trong lòng không chút nghi ngờ, tôi đã xin Chúa đoái thương trợ giúp trong phút giây này, và một ơn can đảm đã ban xuống cho linh hồn tôi.

132 Một lần nữa, tôi phải nói rằng có một số cha giải tội xem có vẻ là những vị linh hướng thật thụ, nhưng chỉ khi nào mọi việc đều suôn sẻ. Khi linh hồn ấy có nhu cầu nhiều hơn thì các ngài liền lúng túng, hoặc là không thể hoặc là không muốn hiểu biết về linh hồn này. Các ngài muốn tống khứ linh hồn ấy càng sớm càng tốt.

Nhưng nếu cứ khiêm nhượng, linh hồn sẽ luôn luôn tìm được ích lợi bằng cách này hay cách khác. Đôi khi, chính Thiên Chúa cũng chiếu giãi một tia sáng vào những nơi kín nhiệm trong linh hồn vì sự vì sự khiêm nhường và đức tin của họ.

Cha giải tội cũng thỉnh thoảng nói ra một điều gì đó mà ngài không có chủ ý, hoặc chính ngài cũng không ý thức. Ôi, chớ gì linh hồn hãy tin đó là những lời của chính Chúa Giêsu!

Mặc dù chúng ta nên tin rằng mọi lời trong tòa cáo giải là lời của Chúa, nhưng điều tôi vừa đề cập ở trên là điều trực tiếp xuất phát từ Chúa. Linh hồn nhận ra vị linh mục không tự tin đủ nên mới thốt ra lời ngài không muốn nói. Đây là cách Chúa tưởng thưởng cho lòng tin.

Chính tôi đã nhiều lần kinh nghiệm điều này. Có một vị linh mục rất uyên bác và đáng kính (có lẽ cha Wilkowski, linh mục giải tội cho các nữ tu tại Plock). Đôi khi tôi tình cờ xưng tội với ngài trong tòa cáo giải, lúc nào ngài cũng nghiêm khắc và chống đối các vấn đề tôi kể cho ngài.

Nhưng có một lần nọ, ngài nói với tôi: “Này chị, chị hãy nhớ rằng nếu Thiên Chúa đang đòi hỏi chị điều này, thì chị không nên chống lại với Người. Đôi khi Thiên Chúa muốn được chúc tụng chỉ bằng cách này mà thôi. Chị hãy an lòng. Điều gì Thiên Chúa đã khởi sự, Người sẽ hoàn tất. Nhưng tôi nói với chị điều này: hãy trung thành với Thiên Chúa, và hãy khiêm nhượng. Một lần nữa: là hãy khiêm nhượng. Chị hãy nhớ cho kỹ những điều tôi nói với chị hôm nay.” Tôi cảm thấy hoan hỉ và tưởng rằng vị linh mục này có lẽ đã hiểu được tôi. Nhưng hóa ra sau đó tôi không bao giờ gặp ngài trong tòa cáo giải nữa.

133 Một lần kia, một vị bề trên có tuổi (có lẽ Mẹ Jane) triệu tôi đến và trút xuống đầu tôi như thể những cơn lôi đình, đến nỗi tôi không còn biết trời trăng gì nữa.

Nhưng sau một lúc, tôi hiểu ra đó là về vấn đề mà tôi không kiểm soát được.

Mẹ nói với tôi: “Chị kia! Vứt ra khỏi đầu chị ngay! Chúa Giêsu mà lại tâm tình như thế với một kẻ bất toàn khốn nạn như chị đấy à! Chị hãy nhớ, chỉ có linh hồn thánh thiện mới được Chúa Giêsu kết thân như vậy mà thôi!”

Tôi công nhận Mẹ có lý, vì thực sự tôi chỉ là một kẻ hư đốn, nhưng tôi vẫn tín thác vào lượng từ bi của Chúa.

Khi gặp Chúa, tôi sấp mình và thân thưa: “Lạy Chúa Giêsu, hình như Chúa không kết giao thân mật với những phường xấu xa như con.” Chúa đáp: “Hỡi ái nữ của Cha. Hãy an lòng! Chính qua sự khốn cùng như thế mà Cha muốn biểu hiện sức mạnh Lòng Thương Xót của Cha”.

Tôi hiểu ra vị bề trên này chỉ muốn huấn nhục cho tôi một trận nhớ đời mà thôi.

134 Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã thử thách con quá nhiều trong cuộc đời ngắn ngủi của con!

Con đã hiểu ra được nhiều, nhưng dù vậy, điều ấy vẫn làm cho con ngỡ ngàng.

Ôi, phó thác toàn thân cho Thiên Chúa, và để Người toàn quyền tự do hành động trong linh hồn ta thật là điều tốt lành biết bao!

135 Trong thời gian thử thách lần thứ ba, Chúa đã cho tôi hiểu rằng tôi nên hiến thân để Người có thể sử dụng tôi theo ý Người muốn.

Tôi sẽ đến trước thánh nhan như một của lễ hiến tế.

Lúc đầu, tôi hết sức kinh hoảng vì thấy mình quá khốn nạn và biết rõ trường hợp của mình.

Một lần nữa tôi lại thưa Chúa: “Con là chính sự khốn nạn làm sao có thể trở nên của lễ đền bồi cho người khác?” Nhưng Chúa Giêsu đáp: “Hôm nay, con không hiểu điều này. Ngày mai, trong giờ chầu của con, Cha sẽ cho con hiểu.” Trái tim tôi run rẩy, linh hồn tôi cũng thế, vì những lời Chúa đi sâu vào hồn tôi. Lời của Thiên Chúa đang sống động.

Đến giờ đi chầu, trong lòng, tôi cảm thấy mình đã tiến vào thánh điện Thiên Chúa hằng sống, uy nghi Người cao cả vô biên. Chúa đã tỏ cho tôi biết ngay những bậc thần thánh trong sạch nhất cũng chẳng là gì trước thánh nhan Người.

Mặc dù tôi không thấy gì bên ngoài, nhưng sự hiện diện của Thiên Chúa bao trùm lấy tôi. Ngay lúc đó, trí năng tôi được soi sáng một cách lạ thường. Một thị kiến đi qua con mắt linh hồn tôi giống như thị kiến của Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu.

Lúc đầu là các đau khổ thể lý và mọi hoàn cảnh chung quanh làm gia tăng thêm, rồi đến tất cả những đau khổ tinh thần, và những đau khổ không ai biết đến. Mọi sự đều hiện ra trong cuộc thị kiến: những nghi ngờ, hiểu lầm, mất thanh danh… Ở đây, tôi chỉ tóm lược, nhưng lúc bấy giờ tôi được biết rõ ràng đến nỗi những gì tôi phải trải qua sau này đều không có gì khác biệt với những điều tôi được nhận thức lúc ấy. Tên tôi sẽ là: “hy sinh.”

Khi thị kiến chấm dứt, vầng trán của tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chúa Giêsu cho biết rằng cho dù tôi không chấp nhận điều ấy, tôi vẫn được rỗi linh hồn. Chúa cũng không giảm bớt những ân sủng, và vẫn tiếp tục mối tương giao mật thiết với tôi như trước, để dù tôi không sẵn lòng thực hiện hy sinh này đi nữa thì lòng quảng đại của Thiên Chúa cũng khong vì thế mà giảm bớt.