PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An Lộc 471, như đánh dấu.

Download Report

Transcript PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An Lộc 471, như đánh dấu.

Slide 1

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 2

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 3

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 4

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 5

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 6

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 7

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 8

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 9

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 10

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 11

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 12

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 13

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 14

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 15

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 16

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 17

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 18

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 19

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 20

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 21

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 22

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 23

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 24

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 25

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 26

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 27

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 28

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 29

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 30

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 31

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 32

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 33

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 34

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 35

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 36

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 37

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 38

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 39

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 40

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 41

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 42

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 43

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 44

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 45

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 46

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 47

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 48

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471


Slide 49

PPS này thực hiện để ca ngợi tình nghĩa phu thê sắt son của các An
Lộc 471, như đánh dấu một quãng đường dài chúng ta đã đi qua bên
người bạn đời trước và sau cuộc chiến cho đến hôm nay, lắm thăng

trầm nhưng cũng nhiều hạnh phúc.

Tuy nhiên, trên chuyến tàu cuộc đời của An Lộc 471, không may có
những người đã lặng lẽ bỏ lại người bạn đời của mình ở lại, bước
xuống khi tàu chưa về đến ga cuối. Chúng ta chia sẻ sự mất mát và
thiếu vắng này cùng các bạn đó.

Slide show không những mang đến cho chúng ta những hình ảnh
đầy kỷ niệm của một thời đã qua, mà còn gởi đến các hiền thê An
Lộc một lời tri ân chân tình nhất khi có những người đã từng một
thời...."

Con cò lặn lội bờ ao
Bán giọt máu đào nuôi dưỡng đàn con
Hai tay nâng nhẹ đóa hồng
Nhớ ơn vất vả thăm chồng nuôi con

Và cũng không ít " một nửa " của 471 đã hy sinh tuổi xuân của mình

để chọn tình yêu bên người lính không còn nguyên vẹn, họ đã chịu
đựng và dành trọn cuộc đời bên người họ yêu dấu ấy cho đến nay.
Khâm phục thay!

Cầu xin cho tất cả vợ chồng An Lộc 471 cùng nhau đi đến sân ga
cuối của cuộc đời trong hạnh phúc .
Sài Gòn, tháng 5 năm 2012
TNH thực hiện

Tôi sẽ trao Em một đời trăng mật
Tim Con Người cũng nở thành hoa.
( Hoàng Phong Linh )

Người lính trận trở mình trên xe đẩy
Thả hồn về trận địa thuở xa xưa
Đã thôi vác nợ tang bồng một gánh
Đã không còn yên ngựa trấn biên cương
( Nguyễn Thanh Khiết )

Thương anh thì quyết lấy anh
Nhà tre, vách nứa, lợp tranh cũng màng

Cái Cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non
Thương em dạ sắt lòng son
Một thân đơn chiếc nuôi con thay chồng

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi bước đời

Gắn bó đời nhau một bước đi chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
( Nguyễn Trung Kiên )

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
( Xuân Quỳnh )

Nửa tạ ơn đời.... nửa tạ ơn em

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Đôi ta giờ mây trắng trôi trong tóc
Em vuốt trên tay một nắm hao gầy
Mắt nhìn nhau qua bốn vòng trong suốt
Giữa mảnh thủy tinh thấy mảnh tình đầy

Đèn nào cao bằng đèn sở thượng
Nghĩa nào trượng bằng nghĩa phu thê

Em yêu anh vì anh có một nụ cười
Luôn chiếu sáng rạng ngời vào tổ ấm
Dù cho bão táp phong ba
Em cũng vẫn kề bên anh mãi mãi

Mười phương chợt nhớ một phương
Cám ơn em vẫn chung đường với ta.

Mới đây, mấy chục năm rồi…
Cám ơn em vẫn một đời yêu ta.
( Phạm Hồng Ân )

Từ ta sông hẹn núi thề
Súng gươm vứt bỏ bên lề thế nhân
Còn đây nguyên trái tim tàng
Theo em sưởi chút tro tàn quê hương
( Phạm Hồng Ân )

Cúi đầu tạ với quê hương
Anh còn một nửa đoạn đường chiến binh

Đem nhau lên thác xuống ghềnh
Trăm năm đôi chữ chung tình chớ quên

Mình là hơi ấm từng đêm
Dỗ ta giấc ngủ say mềm cơn say
Thương mình như lá trầu cay
Têm vôi đỏ miệng nhai hoài còn thương
( Lâm Hảo dũng )

Vì tôi là lính áo rằn
Ra đi không biết mấy trăng mới về

Mình là giấc ngủ đời ta
Ở nhau suốt kiếp thịt da vẫn nồng
Mình là chăn ấm nệm bông
Gió mưa ngày tháng mình: chồng , vợ : em

Cám ơn em, cũng trái tim.
Trăm năm hai đứa đã tìm kiếm nhau.
( Phạm Hồng Ân )

Thành phố đà ngủ say.
Nhà mình đèn vẫn sáng.
Em cắm cúi ngồi may
Đêm quê nhà dài lắm ở chung quanh.
Những mũi chỉ, đường kim, em khâu lại đời ta rách nát

Nhọc công tìm khắp đông tây
Ai hay hạnh phúc ở ngay bên mình

Cổ tay em không ngọt như mía hấp
Của ngày nào anh cắn giữa câu thơ
Da xương đó bây giờ nghe nhẹ hẫng
Môi đặt vào vẫn ngọt dấu tình xưa
Em và anh tình trong như nước lọc
Suốt một đời thay rượu uống vẫn say
( Trần Mộng Tú )

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
( Xuân Quỳnh)

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng
( Trạch Gầm )

Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời

Em rời mẹ, xa cha
Theo anh, làm vợ lính.
Em gởi tình em ra mặt trận
Đêm chiến trường, em luôn ở bên anh.

Tình anh như nước dâng cao
Tình em như dải lụa đào tẩm hương

Nếu bước chân ngà có mỏi,
xin em dựa sát lòng anh.
Ta đi vào tận rừng xanh,
Vớt cánh rong vàng bên suối.

Áo xưa dù nhàu..cũng xin bạc đầu..gọi mãi tên nhau

Em không có đến bức mành
Để che nắng gió cho anh tháng ngày
Gia tài chỉ có bàn tay
Đường gân xanh, vết chai dày từ xưa
Gia tài chỉ có bài thơ
Bao năm viết để bây giờ tặng anh
( Xuân Quỳnh )

Ngày ấy ta nguyền ở bên nhau
Thương yêu ấp ủ đến bạc đầu
Dẫu anh xa vắng em vẫn giữ
Hương tình vị ngọt mãi ngàn sau
( Lê Bình )`

Em từ tiền kiếp về đây
Bắn ta một mũi tên ngay huyệt tình
Dù ôm thương tích vô hình
Ngẩn ngơ suốt cuộc hành trình trăm năm.

Cám ơn em đã dành cho anh những tháng ngày hạnh phúc
Biết thế nào là thi vị của tình yêu
Dù vất vả suốt cuộc đời xuân sắc
Bước thời gian không phai nhạt nét diễm kiều
Kề bên em như tựa ánh mỹ hồng
Anh chợt nhủ : Chính em là tất cả

Người ơi trong cõi phiêu bồng
Chỉ xin giữ lấy tấm lòng thủy chung

Bao nhiêu người tặng thơ tình
Không bằng anh ở một mình bên em
Tình yêu là một dòng sông
Nước trôi dù đục, dù trong vẫn đầy.

Anh vẫn đứng hiên ngang đầu ngọn sóng
Dù vất vả nụ cười không đánh mất
Vì yêu em anh tất bật suốt ngày đêm
Cám ơn anh, đã dìu em vào cõi mộng
Biết thế nào là hạnh phúc của thăng hoa

Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
Không còn gì để gửi lại cho ai
Không còn gì để giữ cho ngày mai
Em lấy hết từ lâu đời sống đó
( Du Tử Lê )

Anh yêu, một sáng mùa Xuân đến
Ngắt đóa tầm xuân và quả lạ
Mùa xuân tràn ngập nắng chan hòa
Nồng nàn hơi ấm của đôi ta
( Lê Bình )

Sáng nay em mặc áo dài
Bên kia màu pháo, bên này màu hoa
Sáng nay anh bỗng say say
Thì ra… Xuân đã về ngay tim mình.
( Phạm Hồng Ân )

Ôi! Em yêu của anh! Cho anh hôn lên vầng trán.
Hôn lên những vết hằn của trăm cay nghìn đắng
Em theo chồng, từng bước, nẻo gian nan.

Chúc một ngày bình an và một đời yên vui cho tất cả gia đình An Lộc 471