Ga. 6, 1-15 CN 17 TN B MINH HỌA LỜI CHÚA Sưu Tập: Lm.

Download Report

Transcript Ga. 6, 1-15 CN 17 TN B MINH HỌA LỜI CHÚA Sưu Tập: Lm.

Ga. 6, 1-15
CN 17 TN B
MINH HỌA LỜI CHÚA
Sưu Tập: Lm. Hồ Bạc Xái
PowerPoint: Nguyễn Xuân Hiếu
THỐNG KÊ CỦA CƠ QUAN LƯƠNG THỰC
Thống kê của cơ quan lương thực Liên Hiệp quốc
cho biết:
“Mỗi ngày có khoảng 400 triệu người đi ngủ với bụng
đói, và 15 ngàn người chết vì đói khát.”
Thế giới văn minh với khoa học kỹ thuật tân tiến này
vẫn là một thế giới đói nghèo, vì 80% của cải đang
nằm trong tay 20% người giàu có.
Thế giới nghèo đói không phải vì thiếu tài nguyên,
nhưng vì tài nguyên bị cất giấu trong túi những người
ích kỷ, những kẻ tham lam!...
--------Tin mừng hôm nay nói đến cả 5000 người đàn ông,
không kể đàn bà trẻ em chẳng có gì ăn. Nếu không có
5 chiếc bánh và 2 con cá của một em nhỏ, làm sao
Chúa nhân thêm đủ nuôi sống họ mà còn dư?
Phải chăng em nhỏ này có lòng rộng lượng hơn người lớn. Một
tâm hồn đơn sơ không nghĩ riêng mình, chẳng ích kỷ tham lam, hy
sinh đóng góp cho Chúa vào việc nuôi sống con người, mặc dầu chỉ
đóng góp một phần nhỏ nhoi thôi.
“Chúng con hãy lo cho họ ăn”. Đó là mệnh lệnh của Chúa Giêsu
đã truyền cho các tông đồ, và cũng là mệnh lệnh của Chúa cho mỗi
Kitô hữu chúng ta. Chúng ta phải hoàn thành trách nhiệm, không thể
chạy trốn, không thể phủi tay đổ trách nhiệm cho người khác. Phải
biết đóng góp những gì mình có với Chúa, để Người nhân lên thêm
nuôi sống đồng bào đồng loại.
Thánh Gioan hôm nay mô tả phép lạ của Chúa Giêsu giống như
việc Người thiết lập Bí tích Thánh Thể trong bữa Tiệc ly: “Người
cầm lấy bánh dâng lời tạ ơn…” Bí tích Thánh thể được gọi là “Bữa
tiệc bẻ bánh, là bữa tiệc chia sẽ tình thương”. Chúa Giêsu thông
ban tình thương của Người cho chúng ta, để chúng ta bẻ chia cho
anh chị em, nhất là những anh chị em nghèo đói tình thương, nghèo
đói cơm bánh xung quanh chúng ta.
(Theo “Lẽ sống”, 2).
VƯƠNG QUỐC CỦA TA ĐÃ SUY ĐỒI
Một vị vua đang cai trị vương quốc của mình. Một
hôm vua rảnh rỗi nên nói với các quan cận thần:
-Hôm nay ta rảnh rỗi, ta muốn thử lòng dân xem
họ quảng đại hay ích kỷ thế nào. Ta sẽ cải trang
thành người ăn mày nghèo khổ đi khắp nơi. Ai có
lòng quảng đại, ta sẽ thưởng bội hậu. Thế là nhà
vua cải trang đi khắp nơi, nhưng không ai chú ý trợ
giúp. Buồn bã trở về cung điện, nhà vua tâm sự với
các quan:
-Vương quốc ta đã đến lúc suy đồi, vì thần dân đối
xử với nhau tệ bạc quá, không biết thương yêu giúp
đỡ nhau. Ai có tiền thì trọng vọng, kẻ không tiền bị
khinh rẻ bỏ bê!...
Nếu Chúa Giêsu đến thăm viếng chúng ta trong dung mạo một
người bần cùng nghèo khổ, chúng ta có tiếp đón Người không? Là
môn đệ Chúa, chúng ta biết rõ Lời Người đã mạc khải cho chúng
ta; Người đồng hóa với anh chị em nghèo đói đau khổ xung quanh
chúng ta: “Ta đói, các con đã cho ăn. Ta khát, các con đã cho
uống… Bấy giờ các người công chính thưa: “Lạy Chúa, có bao giờ
chúng con thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống… Ta bảo
thật các con, mỗi lần các con làm như thế cho một trong những
anh em bé nhỏ nhất của Ta là các con đã làm cho chính Ta”
(Mt.25,35-40). Trong Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã hóa bánh
ra nhiều nhờ 5 chiếc bánh và 2 con cá của một cậu bé, để cho
dân chúng đói khát ăn no. Đó là dấu chỉ người cần nhờ chúng ta
cộng tác với Người, để đem lại niềm an vui hạnh phúc cho anh chị
em chúng ta, nhất là những anh chị em nghèo đói bất hạnh.
Người không đòi hỏi chúng ta phải làm những công việc to lớn,
nhưng chỉ những điều nhỏ bé đơn sơ, như 5 chiếc bánh và 2 con
cá, như một nụ cười, một lời thông cảm, một miếng khi đói…
(Theo “Ánh sáng thế gian”).
BÁNH VÀ CÁ
Trong tác phẩm “Những vùng đang phát triển”, tác
giả Jay Kesler kể:
Đêm nọ ông từ máy bay đang bước xuống một phi
trường ở Ấn độ. Ông thấy nhiều người nằm ngủ dọc
theo đường bay, hỏi ra ông mới biết họ là những
người vô gia cư. Đi được một lúc, ông nghe sau lưng
có tiếng động. Quay lại, ông thấy một chú bé cụt chân
đang đi tới với hai cái nạng. Nó chìa tay ra trước mặt.
Ông liên cho nó số tiền lẻ còn trong túi rồi đi đến
khách sạn. Đi khoảng mười bước, ông lại nghe có
tiếng động kỳ lạ khác. Ông quay nhìn lại thì thấy một
đám trẻ ăn mày khác đang đánh thằng bé lúc nãy
bằng những chiếc nạng của nó. Chúng bắt thằng bé
phải giao số tiền xin được cho chúng… Và suốt đêm
đó ông không sao ngủ được vì thảm cảnh đó!
Nhưng rồi một ngày nọ có một người nữ trung niên
đến với đám trẻ nghèo khổ hung dữ đó. Bà dồn hết
tiền bạc của bà thuê một căn nhà cũ để dạy dỗ chúng.
Và hiện nay bà đã có 80 trường trang bị đầy đủ, 300
nhà phát chẩn lưu động hiện đại, 70 bệnh viện cho
người cùi, 30 viện chăm sóc kẻ hấp hối, 30 viện chăm
sóc trẻ bị bỏ rơi và 40.000 tình nguyện viên giúp đỡ
bà lo cho người nghèo đói bệnh tật trên khắp thế giới.
Người nữ đó không ai khác hơn là mẹ Têrêsa
Calcutta.
---------Tin mừng hôm nay thuật lại một chú bé dâng cho
Chúa Giêsu 5 chiếc bánh lúa mạch và 2 con cá, để
Người thực hiện việc Người muốn làm: cả 5000 người
ăn no nê mà còn dư 12 thúng bánh vụn.
Đấy cũng là điều Mẹ Têrêsa đã làm. Bà giao cho
Chúa “bánh và cá” của bà, để Người nhân lên gấp bội.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi người chúng
ta nhìn lại mình và tự vấn: chúng ta đã đặt vào tay
Chúa được gì? Bao nhiêu? Để Người nhân lên giúp đỡ
anh chị em nghèo đói bất hạnh xung quanh chúng ta.
Chúng ta có dâng hiến chính mình và mọi năng lực của
mình như mẹ Têrêsa, như người đàn ông trong bài đọc
thứ nhất và như em bé trong Tin mừng hôm nay chưa?
Chúa Giêsu luôn cần đôi tay, đôi chân, môi miệng
chúng ta. Người cần nhờ đôi chân chúng ta để đến với
những kẻ nghèo đói bệnh tật, Người cần đôi tay chúng
ta để trao ban cho họ: Người cần nhờ môi miệng chúng
ta để nói cho họ biết tình thương vô cùng của Người.
(Theo “Sunday Homilies”).
NHÀ TRUYỀN GIÁO ĂN MÀY
“Hàng giám mục chúng tôi không xấu hổ khi phải ngửa
tay xin anh chị em giúp đỡ cho công cuộc truyền giáo. Đức
Giêsu, Thầy của chúng ta đã từng mượn thuyền của ông
Simon để ngồi giảng, mượn con lừa ở Bếtphagê để vào
thành Giêrusalem, căn nhà của bà Maria để làm phòng Tiệc
ly. Và cuối cùng đã được an táng trong ngôi mộ của một
người bạn” (Đức Giáo hoàng Phaolô VI).
Kế hoạch hành khất để phát triển công tác truyền giáo tại
Năm Căn đang sôi sục trong tim. Mình nghĩ ngay đến một
ông giám đốc ở đầu đường P. Sáng nay mình đi thẳng tới
đó. Trước mắt mình là một tòa nhà nhiều tầng, ông giám
đốc đang đứng nói chuyện với ai đó ở một góc sân. Ông
cao lớn và lực lưỡng. Cả con người của ông toát ra uy
quyền và giàu sang. Mình không quen ông, nhưng biết rất
nhiều về ông, qua bạn bè của ông. Mình đon đả đón chào:
-Chào ông bảy.
-Cha có chuyện gì thế?
-Con đi truyền giáo ở Năm Căn thiếu thốn về mọi
phương diện. Con đến xin ông Bảy giúp đỡ.
-Cha muốn tôi giúp cái gì.
Giáo điểm của chúng ta chia thành nhiều nhóm, mỗi
nhóm cần có xuồng để di chuyển. vậy ông Bảy giúp chúng
con một cái máy Kohler 7.
Ông giám đốc nhún vai một cái theo kiểu Tây phương,
rồi đi vào hành lang và biến mất trong tòa nhà đồ sộ. Còn
mình thì đứng trơ ra đó. Hụt hẫng!…
-----------Thế là nhà truyền giáo lủi thủi về nhà viết thư tâm sự với
thầy cũ của mình:
Thầy kính mến,
Hôm nay noi gương Đức Phao lô VI, con hiên ngang
chìa tay xin tiền bố thí để làm công tác truyền giáo.
Nhưng con bị “nhún vai” một cách tàn nhẫn. Chính vì thế
mà con nhớ lời Thầy đã dạy chúng con, khi chúng con
còn mài đũng quần trên ghế Chủng viện. Thầy dạy rằng:
“Các giáo xứ giàu phải chia tài nguyên cho các giáo xứ
nghèo. Nhưng trong thực tế người giàu ít khi nào chịu mở
hầu bao. Người giàu luôn luôn từ chối một cách khéo léo
rằng; “Sông to thì gió cả”, nghĩa là kẻ giàu thì có trăm
công nghìn việc phải làm…Đúng thế, cái ông giám đốc
của tòa nhà đồ sộ kia đang có trăm công nghìn việc phải
làm. Việc của ông là những việc lớn. Cái máy Kohler nhỏ
mọn của giáo điểm truyền giáo chỉ làm rày chuyện lớn
của ông.
(Trích “Nhật ký truyền giáo”).
ĐÂY LÀ CẬU HOC SINH DỄ THƯƠNG
Một thương gia Mỹ, kể lại:
Lúc nhỏ tôi học rất kém, đội sổ mãi đến khi vào trung học.
Ngày nọ nhân một lớp học nhảy, cô giáo tôi có mời người
chị đến tham dự. Vừa bước vào phòng nhảy, cô giáo dẫn
người chị đi thẳng đến chỗ tôi, đặt tay trên vai tôi giới thiệu:
-Đây là cậu học sinh có nụ cười dễ thương nhất.
Cô đã không nói: “Đây là cậu học sinh dở nhất lớp…”, mà
cô lại bảo: “Đây là cậu học sinh có nụ cười dễ thương
nhất”. Lời đó đã biến đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. Từ
đó tôi đạt được nhiều thành tích khả quan: tốt nghiệp cao
học, làm giáo sư, và nay đang phát đạt trong lãnh vực kinh
doanh. Tất cả đều nhờ cô giáo đó. Cô cho tôi biết tôi là
người có giá trị, tôi cũng có thể trao ban cho người khác cái
gì đó, chẳng hạn một nụ cười dễ thương…
Trong cái nhìn đức tin, mỗi người sinh ra trên cõi đời này là một giá trị
độc nhất vô nhị. Vì mỗi người là hình ảnh Thiên Chúa. Giàu sang, nghèo
hèn, thông minh hay đần độn cũng bình đẳng trong phẩm giá con người.
Và giá trị đích thực của con người không hệ tại những gì họ có mà ở
những gì họ trao ban. Chân lý này đã được Chúa Giêsu minh chứng
trong toàn bộ cuộc sống của Người, mà cao điểm là cái chết của Người
trên khổ giá vì phần rỗi nhân loại. Đặc biệt Người đã trao ban lương thực
cho những kẻ theo Người trong Tin mừng hôm nay. Và lương thực nuôi
phần xác này tiên báo lương thực thiêng liêng Người sẽ trao ban, đó là
Người lấy Thịt Máu Thánh Người làm của ăn nuôi linh hồn con cái
Người. Câu chuyện của cậu học sinh trên đây còn minh họa tuyệt vời
cho phép lạ Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều. Nhờ một lời khen đơn sơ mà
cậu học sinh dở nhất lớp đã thành tài. Nhờ 5 chiếc bánh và 2 con cá mà
Chúa cho cả mấy ngàn người ăn no nê và còn dư. Như thế, nhờ một
trao ban nhỏ bé, Chúa nhân lên gấp bội. Hiểu được như thế, chúng ta
mới thấy: dù nghèo hèn đến đâu, ai cũng có cái gì đó để trao ban. Và với
ơn Chúa, trao ban nhỏ bé của chúng ta sẽ có giá trị vô cùng, sẽ nhân lên
to lớn, sẽ đem lại niềm an vui hạnh phúc cho đồng loại.
(Theo “Như lòng Chúa khoan dung”).
LẬY CHÚA,
CHÚNG CON CẢM TẠ
CHÚA VÌ CHÚA ĐÃ
QUAN TÂM NUÔI
DƯỠNG CẢ XÁC HỒN
CHÚNG CON. XIN CHO
CHÚNG CON BIẾT CHIA
XẺ NHỮNG HỒNG ÂN
ĐÃ LÃNH NHẬN CHO
MỌI NGƯỜI CHUNG
QUANH CHÚNG CON
AMEN