Tác giả: Lê Bích Sơn Hình ảnh: Internet PPS: lethibe98 Như một sự tình cờ, tôi gặp Trương Phụng trên chuyến tàu từ.

Download Report

Transcript Tác giả: Lê Bích Sơn Hình ảnh: Internet PPS: lethibe98 Như một sự tình cờ, tôi gặp Trương Phụng trên chuyến tàu từ.

Tác giả: Lê Bích Sơn
Hình ảnh: Internet
PPS: lethibe98
Như một sự tình cờ, tôi gặp Trương Phụng trên chuyến
tàu từ Thượng Hải đi Đồng Lăng. Phụng đến Cửu Hoa Sơn
hành hương, còn tôi đến đó thực hiện công việc nghiên
cứu.
Trước ngày từ
giã ngọn Cửu
Hoa, tôi tặng
Trương Phụng
xâu chuỗi trắng
với những lời
chúc tốt đẹp
nhất. Phụng lặng
thinh…
Ngày tiễn tôi ra xe “xuống núi”, Phụng
mời tôi ghé quán Cửu Hoa Phật Trà. Cậu
móc từ túi áo hai sợi chuỗi - một màu
trắng của tôi tặng và một màu đen cậu ấy
vừa mua khi sáng - rồi dùng kéo cắt đứt.
Lần này người lặng thinh… là tôi.
Phụng dùng hai sợi dây khác để kết thành hai vòng chuỗi
mới. Hai xâu chuỗi nhìn rất lạ mắt, cứ sau mỗi hạt chuỗi trắng
lại nối tiếp bằng một hạt chuỗi đen.
Trao tôi một sợi chuỗi, Phụng nói: - Tặng cậu cái vòng
đen – trắng, buồn – vui, khổ đau – hạnh phúc … này làm kỷ
niệm. Hãy giữ lấy kỷ vật giữa cậu và mình!
Tôi mỉm cười: - Nhưng nó không
giống những sợi chuỗi bình thường…
Phụng: - Vậy hãy đặt cho nó một tên
gọi khác. Theo cậu, chúng nên gọi là gì
nhỉ?
- Ừ … vòng đời ! Thế còn cậu? Tôi đáp và hỏi lại.
- Mình thích gọi là chuỗi thời gian hơn …
Rời Trung Quốc, tôi mang theo “chuỗi thời gian” tiếp tục
cuộc hành trình đi một vòng trái đất.
… Cả tuần nay, tôi cố công tìm lại kỷ vật “chuỗi thời gian”,
nhưng vô vọng. Có lẽ tôi đã để lại nơi nào đó trong hành trình
quá khứ...
- Ừ, khi chuỗi thời gian đi qua, tất cả những đen – trắng ,
buồn – vui , khổ đau – hạnh phúc … cũng sẽ biến mất !
PPS: [email protected]